Thứ Bảy, 25 tháng 11, 2017

Thương tiếc bạn Nguyễn Thị Vĩnh- Bài của Trần Thị Diệu Minh Khóa 4 SPQN

.



                                                   







Thương tiếc 
bạn Nguyễn Thị Vĩnh,
Người bạn cùng K4 SPQN niên khóa 65-67

Alo! Thu Cúc ha? Từ bên kia đầu giây, giọng Cúc run run đầy xúc động:
“Minh ơi Vĩnh mất rồi, đêm qua sau bửa cơm chiều cùng chồng. Anh Quyền
và gia đình vừa báo tin cho bạn bè.
-Sao Vĩnh ra đi rồi sao? Đã vội vã ra đi rồi sao?
Tôi bàng hoàng sửng sốt quá, có lẽ nào, có lẽ nào? Mới hôm nào đây, ngày Chủ Nhật trước hôm đi mổ tim, mình và Vĩnh đã nói chuyện cùng nhau vui vẻ lắm mà!
Thấy Vĩnh nói chuyện với một giọng trong trẻo lắm mà, thấy Vĩnh vẫn lạc quan yêu đời. Mình rất yên tâm và tin tưởng, nhất là tin vào nền y khoa tân tiến và tiện nghi của nước Mỹ, mình tin vào bác sĩ giỏi, thầy thuốc hay. Nhưng rồi tại sao hôm
nay các bạn cựu giáo sinh Sư Phạm Quy Nhơn lại tề tựu về đây để tiễn biệt Vĩnh lần cuối hả Vĩnh?
Sự thật quá phủ phàng Vĩnh ơi! Trong niềm đau xót tận cùng và thương tiếc ngậm ngùi, từ Nam Cali Diệu Minh và Thu Cúc cùng lớp với Vĩnh đây và tất cả chị em bạn cùng trường đã ngậm ngùi nhớ thương Vĩnh vô vàng.
Hôm nay ngày 13 tháng 12 năm 2013, ngày lễ tang của bạn Vĩnh. Lời nói đầu tiên 
của chúng tôi, các cựu giáo sinh SPQN cùng các đồng môn K4 ở khắp nơi xin gởi
đến Anh Quyền, các cháu cùng tang gia lời chia buồn sâu xa tha thiết, ngậm ngùi nhất của chúng tôi và xin nguyện cầu hương linh Tâm Huệ sớm tiêu diêu miền cực
lạc. Sự ra đi đột ngột của chị Vĩnh là một mất mát quá lớn với gia đình, bạn bè cùng người thân và cả của chúng tôi nữa.
Xin quý vị cho phép tôi được nói đôi lời với bạn tôi, được tạ từ bạn Vĩnh thân yêu của tôi lần cuối. Bạn Vĩnh thương yêu ơi! Hôm nay bọn mình đến với Vĩnh nè! Về đây để tiễn đưa vĩnh lần cuối sao? Cali đã bắt đầu vào đông chưa mà trời lạnh quá! Nhìn thấy bạn nằm đó còn lạnh lùng với bọn mình hơn mỗi lần gặp mặt trước đây. Chung quanh bạn đầy hoa thơm tươi đẹp, bạn cũng vậy vẫn tươi tắn nằm an nhiên bình thản, càng làm mình đau đớn chua xót quá! Sao bạn nở bỏ ra đi vội vàng thế, giữa lúc bạn đang có một hạnh phúc êm đềm nhất, mà Thượng Đế đã đặt dành cho
bạn bên người chồng yêu thương vợ hết long và con cái đã trưởng thành, các cháu nội ngoan ngõan dễ thương và bà con bạn bè đều quý mến Vĩnh. Quanh đây mắt ai cũng đỏ hoe nhưng đều là Phật tử, cũng đều ngầm bảo nhau phải kiềm nén nỗi đau thương, tiếng nấc nghẹn ngào, những giọt nước mắt tưởng thành giòng phải chảy ngược về tim, để Vĩnh có được giấc ngủ bình an thảnh thơi, không vướng bận hồng trần để sớm siêu sanh miền Phật Quốc. Mà đâu có cần vướng bận với cỏi trần này
nữa làm gì đâu Vĩnh.
71 năm cuộc đời buồn nhiều hơn vui, với ý chí và nghị lực nhiều hy sinh chịu đựng
cùng luôn đầy bao dung tha thứ: Vĩnh đã cố vượt qua tất cả để hoàn thành trách nhiệm một cách tốt đẹp. Vai trò làm người: Là con hiếu thảo, làm vợ chu toàn,
nuôi con trưởng thành khôn lớn. Và bây giờ đối với mọi người xung quanh ở bất
cứ nơi đâu và lúc nào trong gia đình lẫn ngoài xã hội Vĩnh vẫn luôn là người phụ nữ mềm mỏng tế nhị duyên dáng luôn được mọi người yêu thương và nể trọng. Là
một Phật tử thuần thành với một đạo tâm hiếm quý, Vĩnh cũng đã từng là một nhà giáo luôn yêu nghề mến trẻ tận tụy nhiệt tình để dạy dỗ các em thành người hữu dụng cho xã hội lúc bấy giờ. Đến nay dù các em đã trưởng thành vẫn dành cho cô giáo Vĩnh những yêu kính đậm đà khi có dịp gặp lại cô và cả phụ huynh các em cũng vậy. Ngày trước khi mới đặt chân vào trường Sư Phạm Vĩnh là một cô giáo sinh còn trẻ duyên dáng và bọn mình đã có cơ duyên cùng khóa 4 của nhà trường, cùng ăn một mâm nằm một phòng. Trong suốt 2 năm cùng học tập, sinh hoạt  đùa nghịch cùng nhau. Sau mỗi bửa cơm chiều cùng nắm tay dạo mát hay đứng tựa bao
lơn nội trú để ngắm trăng khuya trên biển xanh trước trường hay cùng lắng nghe
tiếng phi lao thì thào than thở. Ôi đẹp làm sao tuổi học trò! Chúng ta yêu thương nhau như đàn gà cùng một mẹ. Ngày tốt nghiệp chúng mình ra trường mỗi đứa dạy một nơi. Rời xa nhau từ đấy.
Sau 75 theo mệnh nước nỗi trôi. Biết bao gian truân ập đến trên đôi vai gầy mỏng
manh của Vĩnh. Chúng ta cùng một lứa bên trời lận đận. Thật đúng “thuở trời đất nỗi cơn gió bụi, khách má hồng nhiều nỗi truân chuyên”. Đắng cay quá phải không
Vĩnh? Nhưng rồi trời cũng không phụ kẻ có lòng. Cuối cùng cũng có được tia sáng ở cuối đường hầm. Chúng ta lại có cơ may gặp lại nhau nơi miền đất hứa. Qua những kỳ Hội Ngộ SPQN Hải Ngoại ở Nam Bắc Cali lại được gặp nhau tay bắt mặt mừng, lại mi tau ríu rít như đàn chim tìm về lại tổ ấm. Hình ảnh Vĩnh với tà áo xanh vẫn tươi tắn duyên dáng, giọng nói nhỏ nhẹ xứ Huế thương lắm làm các bạn
nhiều luyến lưu khi chia tay.
Diệu Minh vẫn còn nhớ hôm nào ở tiệm ăn Song Long Vĩnh thật rực rỡ với chiếc áo đỏ, 4 đứa tụi mình Vĩnh, Thoa, Thu Cúc, Diệu Minh chuyện trò với nhau. Bọn mình cười khúc khích khi thấy Vĩnh tình tứ chọn miếng ngon nhất bỏ vào chén cho anh, lúc ấy bọn mình thấy Vĩnh đỏ mặt mà thương quá. Nào ngờ mới đó mà nay Vĩnh đã bỏ cuộc chơi, bỏ lại chúng mình với bao thương tiếc ngậm ngùi. “Người
đi một nữa hồn tôi mất, một nữa hồn tôi bỗng dại khờ”.
Một lần nữa xin anh Quyền và các cháu cùng tang gia nhận nơi đây lời chia buồn
Thương tiếc chị Vĩnh sâu xa nhất, ngậm ngùi nhất của chúng tôi, những người bạn đồng môn của chị tại Trường SPQN. Nguyện xin hương linh Tâm Huệ siêu sanh miền Phật Quốc. Xin Thành Kính Phân Ưu.

Trần Thị Diệu Minh Khóa 4 SPQN




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...