Chủ Nhật, 20 tháng 8, 2017

TRƯỜNG XƯA ƠI, MỘT ĐỜI THƯƠNG NHỚ...!

                                                                                                             CHÂU THỊ THANH CẢM



                                 









      Trở lại Sài Gòn sau những ngày về với quê hương, về với trường xưa trong dịp kỷ niệm 55 năm ngày thành lập trường, về hòa chung niềm vui cùng bạn bè trong Hội Ngộ 55 Năm Tình Đồng Môn Sư Phạm Qui Nhơn ở thành phố biển xinh đẹp này, thành phố nơi tôi lớn lên từ những bước đầu chập chững, thành phố mà ở đó lưu dấu bao nhiêu kỷ niệm của một quãng đời...

      Qui Nhơn, nơi mỗi năm tôi đều trở về, trở về nơi tôi từng ngày lớn lên, trở về ngôi nhà xưa nơi mẹ tôi còn đó, trở về nơi có mộ phần ba tôi bao năm rồi yên nghỉ, trở về nơi mà thời niên thiếu của tôi gắn liền với những sáng nghe biển hát thì thào, với những trưa trốn ngủ chạy lên núi Bà Hỏa tìm hái vài chùm dủ dẻ chim chim, với những chiều lang thang trong sân trường vắng ngắt đợi cơn gió tới để nhặt đôi trái me tây ngọt lịm... Qui Nhơn trong tôi là cả một tuổi thơ ngọt ngào hương vị quê nhà, nơi mà dẫu tôi có đi xa bao nhiêu tháng năm đi chăng nữa, thì lòng vẫn thấy bồi hồi thổn thức mỗi khi trở gót quay về!

      Tháng Tám Qui Nhơn! Cái cụm từ này đã thôi thúc gọi mời anh chị em đồng môn chúng tôi gần xa từ trong nước cho đến hải ngoại đã từ lâu lắm rồi! Anh chị em chúng tôi nôn nao chờ đợi! Anh chị em chúng tôi nao nức đợi trông! Đợi trông một lần nữa trở về chốn cũ, trở về Trường Mẹ, trở về nơi thắp lên niềm tin yêu cho ngày mới, như lời một người thầy đã dạy, trở về nơi mà lớp lớp đàn chim đã tung cánh bay đi để gieo mầm yêu thương, trở về nơi mà kỷ niệm cứ chất chứa trong lòng của mỗi một cựu giáo sinh chúng tôi đã từng một thời gắn bó!

                                                   


      Tháng Tám Qui Nhơn! Và sau bao nhiêu chờ đợi thì cái ngày tháng ấy cũng đã đến rồi! Qui Nhơn những ngày ấy rộn ràng! Qui Nhơn những ngày ấy hòa vui! Những cánh chim xa tìm về tổ ấm! Những đứa con ngày nào rời mẹ nao nức trở về! Những con đò buông neo tìm về bến cũ! Và, tất cả đã vỡ òa sau những chờ mong!

      Có lẽ nhóm anh chị em đồng môn của đoàn Sài Gòn là một trong những nhóm cựu giáo sinh trở về sớm nhất. Sáng sớm ngày 9.8 một số các bạn đã có mặt tại thành phố này. Tôi và một nhóm anh chị khác cũng kịp đến vào lúc giữa trưa. Qui Nhơn trưa tháng Tám chang nắng những con đường, thu đang về và gió nhẹ đưa hương, một mùi hương mặn mòi thơm tho từ ngàn khơi ùa về, mùi ôm ấp bao dung ngàn trùng của biển...!

      Nhận phòng nghỉ ngơi đôi chút, chúng tôi rủ nhau đến trường. Trường xưa vẫn đấy, vẫn con đường vào trường thênh thang rộng mở, vẫn hàng dương già đổ bóng chiều nghiêng, vẫn những lớp học với mấy hàng cửa chớp im lìm, vẫn dãy hành lang hun hút bao lần đưa chúng tôi về nội trú, vẫn giảng đường cũ xưa mà ngày đó rộn ràng xôn xao những đêm văn nghệ... Và, vẫn đó, công viên vắng lặng nhẹ hương hoàng lan ôm lấy mấy cội sứ già đìu hiu trong gió...
Bốn mươi mấy năm trở về trường, áo trắng vẫn bay... bốn mươi mấy năm trở lại chốn xưa, tình người vẫn thế, chúng tôi vẫn cứ ngỡ mình như thời giáo sinh tươi trẻ... vẫn cười vui, vẫn háo hức, vân nghe lòng ấm áp khi dạo bước giữa sân trường, chúng tôi quên mất hay cố tình muốn quên đi cơn gió heo may đang âm thầm len lỏi, quên đi tuổi xuân đã vụt qua... để hôm nay trở về trường, dù không muốn, anh chị em chúng tôi vẫn thấy ngẩn ngơ giữa lòng sân trường đang buông nhẹ bóng hoàng hôn...

      Ngày 10.8, một số anh chị em từ hải ngoại đã trở về rồi. Quảng Trị, Huế, Đà Nẵng, Quảng Nam, Quảng Ngãi... chuẩn bị lên đường. Từ cao nguyên xa xôi, Đà Lạt, Daklak, Gia Lai... cũng đã khởi hành. Bình Thuận, Ninh Thuận, Nha Trang, Phú Yên cũng sẵn sàng rời bến... và rồi các huyện nhà Bình Định cũng nao nức để quay về...
Những cánh thiên di đang trên đường bay về tổ, những đứa con xa mẹ đang quay gót tìm về, những người anh người chị người em đang tìm về tổ ấm... Còn nỗi niềm nào vỡ òa hơn thế? Còn tình yêu nào rộng lớn hơn thế? Còn niềm vui nào ngập tràn hơn thế? Tiếng gọi trở về trường xưa âm thầm mà mãnh liệt! Tiếng gọi của tình đồng môn nồng nàn mà tha thiết! Yêu thương cứ thế như dòng sông mênh mang lan chảy, như khúc tình ca dịu ngọt ôm lấy những trái tim...

                                   


      Như những cánh chim rủ nhau bay về tổ, các anh chị Quảng Nam, Đà Nẵng, Đà Lạt, Daklak... trên đường về trường đã ghé Phú Yên và rồi anh chị em đã có một đêm giao lưu đầm ấm thân tình ở thành phố nhỏ Tuy Hòa trước khi cùng nhau trở về Trường Mẹ. Từng đoàn rồi từng đoàn, từng anh từng chị rồi từng bạn từng em... với nụ cười rạng rỡ, với ánh mắt rộn vui, cứ thế mà ôm nhau vào lòng, cứ thế mà nắm chặt bàn tay, cứ thế mà cười trong nước mắt... Chúng tôi trở về, trên những chuyến bay, trên những con tàu, trên những chuyến xe đông vui rộn rã và cả trên những chiếc xe máy dặm dài... Có anh trở về bằng khập khiễng chiếc gậy trên tay, có chị trở về mang theo trên người bao nhiêu bệnh tật... nhưng bỏ qua hết, không gian như dừng trôi, thời gian như ngừng lại, ta về để tìm lại chính mình bên dòng sông xưa, để nhận ra ta, bên Bạn, bên Thầy, bên ngôi trường xưa và bên những yêu thương ngày cũ...!

      11.8, trời còn mờ sương, có tiếng gọi của các chị rủ nhau ra biển. Sáng sớm Qui Nhơn nhẹ nhàng tiếng sóng, nhẹ nhàng những bước chân trần chị em chúng tôi trên bờ cát mịn màng. Một buổi sáng thật tuyệt vời cùng sóng nước, cùng tình bạn đồng môn... tình chị em thân thiết thật không dễ dàng gì tìm thấy giữa cuộc sống này, giữa cái tuổi đời đã đi vào chiều muộn! Rồi từng nhóm, từng nhóm rủ nhau họp lớp, cùng tha thẩn thăm viếng các nơi... Hòn Khô, Eo Gió, Qui Hòa, Hàn Mặc Tử... rồi cùng thưởng thức những món ăn ngon, cùng nhìn ngắm biển đêm êm đềm bên bờ cát!

      12.8, ngày gặp gỡ chính thức đồng môn của cả 13 khóa học. Đã có lịch riêng, buổi sáng giao lưu từng khóa... Qui Nhơn sáng hôm ấy và những điểm giao lưu tràn vỡ tiếng nói tiếng cười... Bạn tên gi? Lớp mấy? Bạn có nhận ra mình không? Mình nè, tớ nè, cùng phòng nội trú với bạn đó, nhớ không? Mấy chục năm rồi, cậu khác quá, mình nhìn không ra...! Ôi, mình đã già hết rồi... bạn ơi...! Và, ngập ngừng ngỡ ngàng giây lát, nhận ra nhau, ôm lấy nhau, tay nắm chặt tay, tủi mừng trong nụ cười và trong nước mắt.

      Buổi sáng gặp gỡ thân tình rồi cũng nhẹ nhàng qua đi với nhiều cảm xúc. Chiều, chúng tôi, hơn tám trăm anh chị em đồng môn cùng về trường cũ. Chụp vội vàng đôi ba tấm hình cùng bạn làm kỷ niệm, đông đúc quá, rộn ràng quá, những anh chị, những đồng môn vừa về sáng nay chẳng kịp tìm thấy bạn mình, ngơ ngác đưa mắt tìm nhau, mà có nhận ra nhau đâu, ngờ ngợ nhìn ra đôi nét thân quen trên khuôn mặt đã già, trên mái tóc đã phai, chăm chú nhìn vào cái bảng tên trước ngực rồi ôm chầm lấy nhau mà mừng, mà khóc! Vậy đấy, tình đồng môn chúng tôi là vậy đấy, ấm áp bao dung... quên hết mọi buồn phiền đau thương của cuộc đời, gặp nhau, chúng tôi chỉ còn là tình bạn, tình anh chị em, tình đồng môn thân quý!

      Hội trường của trường Đại Học Qui Nhơn chiều nay đông vui rộn rã. Hơn tám trăm đồng môn cùng trở về. Hơn tám trăm con tim như hòa chung nhịp đập khi buổi giao lưu chính thức bắt đầu. Trân kính lắm những Người Thầy nay đã già yếu vẫn cố gắng trở về cùng học trò xưa! Thương quý vô cùng những bậc đàn anh đàn chị tóc đã bạc phai vẫn cùng với lớp đàn em trở về chốn cũ! Và, hội trường chợt lặng yên, những con tim như ngừng đập, chỉ còn là tiếng hát vang vang của Sư Phạm Qui Nhơn Hành Khúc trầm hùng...
" Ta đoàn giáo sinh Sư Phạm Qui Nhơn từ muôn phương về đây dốc lòng chung xây dựng chí hướng...
... Đi lên đi lên ngại gì ngại gì, quyết chí phấn đấu đồng lòng đồng lòng, thắp lên niềm tin yêu cho ngày mới
Quê hương mai sau rạng ngời rạng ngời, xóa hết tăm tối để rồi để rồi, Sư Phạm đoàn ta vang danh khắp nơi..."

      Bài hát đã hết, cả hội trường còn ngẩn ngơ và rồi chợt vỡ òa bằng một tràng vỗ tay tưởng chừng không dứt. Ca đoàn áo trắng trang trọng tinh khôi như thuở giáo sinh, tôi như trở về cái thời xa xưa của mấy mươi năm về trước, những ngày áo trắng sân trường! Rồi chúng tôi cùng chùng lòng lắng đọng khi phút giây nghĩ về những Thầy Cô, những bạn bè đồng môn đã đi xa... Và tôi thật sự muốn khóc khi đọc tâm thư của Thầy Hiệu trưởng Trần Văn Mẫn gửi về nhân Hội Ngộ 55 năm Tình Đồng Môn của chúng tôi, Người Thầy tuy nay đã già yếu, tuy thật xa bên kia nửa vòng trái đất nhưng lòng vẫn luôn hướng về trò cũ trường xưa...
" ... Nhớ lại đêm lửa trại năm xưa, Thầy đã nhắn nhủ Anh Chị Em rằng: Mai đây trên vạn nẻo đường đời, có khi nào nhớ lại quãng thời gian cuối cùng của những ngày đèn sách, Anh Chị Em hãy thỉnh thoảng hướng về trường cũ, và nhất là luôn nhớ đến nhau, nâng đỡ nhau trên những bước đường đời...
      Kể từ lần đầu tiên trở về trường năm 2012, ngày nay, một lần nữa, thực hiện trở về trường xưa là Anh Chị Em đã chứng tỏ lời Thầy dặn năm xưa, ấy là Anh Chị Em vẫn nhớ đến Trường Mẹ và nhất là Anh Chị Em vẫn nhớ đến nhau, thương mến nhau, giúp đỡ nhau trên những bước đường đời. Tình thương mến ấy như trăng sáng trên môi hoa, xua bóng tối trong hồn ta, để ta tìm về bên nhau và để tình người nở đêm sâu..."
Lòng dặn lòng là tôi sẽ không được khóc, tôi phải đọc cho hết tâm thư của Thầy, phải chuyển tải hết nỗi niềm và lòng thương yêu mà Thầy nhắn gửi, và Thầy ơi... con vui lắm, con đã làm được điều Thầy mong muốn, con đã làm tròn công việc mà Thầy đã giao, con đã đọc tâm thư Thầy gửi về bằng cả trái tim con!

      Thời gian rồi cũng dần qua. Cuộc vui rồi cũng tàn. Đêm liên hoan trước lúc chia tay cũng đã đi vào những giây phút cuối. Trở về để ra đi ấy là quy luật tự nhiên! Biết là vậy mà sao lòng vẫn buồn! Biết là thế mà sao tôi vẫn không ngăn được dòng nước mắt! Chúng tôi lại phải rời xa, một đôi ba tháng, một vài ba năm hay mãi mãi, điều này không ai biết được, thôi thì chỉ mong Thầy Cô luôn khỏe mạnh, anh chị em đồng môn an bình, trái đất tròn xoay, còn duyên là mình còn gặp, để nắm lấy tay nhau và để ôm nhau thật chặt vào lòng!

      Cuộc sống là hữu hạn, hãy yêu thương nhau khi còn có thể, sẽ là một ngày không như mọi ngày, không đủ thời gian để nói lời cảm ơn, không đủ thời gian để nói câu xin lỗi, không đủ thời gian để ta chia tay nhau, để làm điều mình muốn, và cũng không đủ thời gian để yêu nhau giận nhau nhiều hơn, nếu, chỉ còn một ngày để sống... có phải thế không? Thôi thì, như lời Thầy nhắn nhủ: "Cuộc đời là một đi tìm để được gặp, và trong hành trình tìm gặp ấy, hành trang chúng ta phải có nhưng đơn giản, trút bỏ những bận tâm vô ích, những so đo nặng nề để được nhẹ nhàng như cánh diều nương gió lên cao..."

                                           



Cảm ơn, cảm ơn ban tổ chức Hội Ngộ 55 Năm Tình Đồng Môn Sư Phạm Qui Nhơn, cảm ơn BLL Sư Phạm Qui Nhơn Bình Định đã bỏ nhiều công sức để tạo điều kiện cho anh chị em đồng môn 13 khóa chúng mình trở về trường xưa, trở về cái nơi mà mình đau đáu muốn về...!
Cảm ơn, cảm ơn những giọt mồ hôi lăn dài trên má giữa những ngày đầu thu đầy nắng, cảm ơn những giọt nước mắt lo toan đọng lại trên mi của những người đã dành trọn tấm lòng cho Hội Ngộ 55 năm Tình Đồng Môn Sư Phạm Qui Nhơn!
Cảm ơn, cảm ơn những ân tình thương mến mà đồng môn đã dành cho nhau, nhớ về nhau, nâng đỡ nhau trên những bước đường đời, như lời Thầy đã dặn!
Cảm ơn nơi này! Cảm ơn thành phố biển quê tôi, thành phố nơi anh chị em đồng môn chúng mình đã từng một thời gắn bó!
      Xin cho tôi được nói lời cảm ơn, cảm ơn tất cả...
      Cảm ơn cuộc đời và,
      Cảm ơn mọi người...!

                                                                                Sài Gòn, những ngày đầu thu...
                                                                                      Châu Thị Thanh Cảm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...