Theo mây mùa đông tôi trở về thăm
Cây sứ già nghiêng nghiêng hoa nở trắng.
Bỏ dòng sông. Tôi bỏ thuyền ,bỏ bến,
Một chiều hè hoa nguyệt quế ngát hương
Mấy năm rồi, tôi xa lớp xa trường.
Con đò ấy trao cho người ở lại
Chở tri thức bằng lòng thuyền nhân ái.
Bạn trẻ của tôi. Bao năm tháng miệt mài.
Tà áo bay lộng gió bóng hình ai…
Là tôi đó…của năm nào, tôi nhớ
Hành lang cũ, lớp học xưa. Tôi đến.
Ngẩn ngơ nhìn lá rụng nhớ chiều mưa
Rộn rã vang vang tiếng hát câu cười.
Cô giáo trẻ nhìn tôi bao thương mến.
Ấm áp trong tôi…bạn còn nhớ đến .
Thế hệ đã qua.
Xin cảm ơn đời.
Cảm ơn người chút tình cũ xa xôi.
Vẫn ấm lại như trong tro còn lửa
Nắng sân trường vẫn lung linh rạng rỡ.
Cây bàng quen vẫn ngan ngát lên xanh.
Kỷ niệm thoảng hương chan chứa ân tình.
Lớp học cũ, hành lang dài nỗi nhớ
Người- của- hôm- qua có lần xem lại vở.
Màu đỏ tươi, lời phê vẫn còn nguyên.
“ Nét chữ cười trên trang giấy nghiêng nghiêng”
Tôi bỗng nhớ một thời cầm bút đỏ.
Tôi đã đi qua và hoa đời vẫn nở.
Dòng sông xưa vẫn dào dạt chuyến đò.
Nếu có lần bạn thoáng chút âu lo.
Tôi xin được xẻ chia…
Với người của thời hoa đỏ
Cảm ơn nhé, cản ơn người bạn nhỏ.
Bạn của hôm nay là…tôi của ngày xưa
Của cái thời cầm bút đỏ đong đưa
Vượt sông nước đưa thuyền về điểm đến.
Bạn đi tiếp còn chúng tôi.. rẽ bến
Trên hành trình đi về phía hoàng hôn.
Lòng nhẹ thênh thênh trút bỏ giận hờn.
Không oán trách, không so bì ganh ghét.
Để nương gió như cánh diều bay vút.
Bạn trẻ của tôi ơi!
Xin gửi lại nụ cười
Xin gửi lại nụ cười
(Kỉ niệm một lần về thăm trường đã dạy)