TẾT- TẾT
Nguyễn Thu Tịnh.
Thế là đã 39 cái tết tính từ ngày rời mái trường Sư Phạm
Qui Nhơn ( Tết 1975 - Tết Ất Mẹo).
Ngày ấy với tuổi 20- thật non trẻ ngày ra
trường- mỗi người một hướng. T là người độc nhất của lớp Nhị 6 K 11 vào với mảnh
đất khô cằn nhất miền Trung ( Bình Thuận). Lý do sao mà lại vào tận đó mình sẽ
có một bài hồi ức khác.
Cùng nhận công tác chỉ có 10 bạn. Sau khi
chọn từ quận đến trường thì T thật may mắn chọn một trường tiểu học chỉ có 5
lớp với 3 phòng học nằm trong một xã rất nhỏ (như một làng) Đó là làng Nam Ninh,
một làng Công giáo di cư 54 ( làng của người Hà Tĩnh). Làng cách Phan Thiết 14 cây số về hướng Sài
Gòn và cách ga Mường Mán 2 cây số về phía tây. So ra lúc đó là khá là may mắn
vì làng Công giáo di cư là khá “ an ninh” mặc dù xung quanh làng đề là vùng
không thể có mặt vào ban đêm trong khi mình là một công chức chế độ Cộng hòa.
Lúc ấy việc nghỉ tết không như bây giờ tùy
theo người ở xa ở gần mà tự bố trí để về quê ăn tết. Gia đình T đang sinh sống
tại Sài gòn nên phải xuôi về Nam đoàn tụ gia đình. Báo với các em học sinh sáng
20 tháng chạp Thầy phải về quê. Một điều thú vị và thật bất ngờ mà T không thể
hình dung được.
T tính trưa hôm ấy sẽ đi xe Lam về Phan
Thiết để đón xe vào Sài Gòn nên cho học sinh nghỉ học. Lúc 9 giờ, trong khi đang
lúi húi sắp xếp đồ đạc vào vali thì ngoài cổng nhà trọ có tiếng láo nháo của lũ
trẻ!! Nhìn ra ngoài, một đoàn học sinh khoảng 25 em ăn mặc chỉnh tề đứng sắp
hàng trước cổng. Đi đầu là một cành mai tiếp đến là hai gói quà. Chúng đi hai
hàng dọc chỉnh tề đi vào. Nhìn ra là toàn học sinh lớp T phụ trách!!
Thật cảm động! Gia đình nhà trọ lúng túng
vì không có đủ ghế cho các em và các em phải tạm thời ngồi bất cứ chỗ nào có thể
. Em lớp trưởng đứng dậy trịnh trọng thưa:
-Thưa thầy, ở đây có một cái lệ đó là Mùng Một tết cha, Mùng Hai tết mẹ, Mùng
Ba Tết thầy, nhưng vì thầy không ở lại ăn tết với chúng em và thầy chuẩn bị về
nhà. Hôm nay, chúng em, toàn thể học sinh trong lớp đến chúc tết thầy. Chúc
thầy năm mới dồi dào sức khỏe, sau tết thầy lại tiếp tục giảng dạy các em. Nhân
dịp thầy về quê chúng em xin kính biếu thầy một ít quà về cho gia đình bao gồm
một cành mai ý nghĩa ngày tết, một cây thuốc Capstan và 3 hộp bánh.
-Các em lấy tiền đâu ra mà tặng quà cho
thầy. T hỏi.
Sau một hồi ấp úng giải thích, lúc đó mới
biết là các em được sự đồng ý của gia đình, tự nguyện đóng góp làm quà cho thầy
giáo không hề có sự nhúng tay của người lớn. T thật sự lúng túng nhưng cũng quyết
định khui ba hộp bánh , bày biện cho các em vui vẻ. Là học sinh lớp Năm nhưng
các em cũng khá vô tư nhón lấy những mẫu bánh ăn ngon lành mà các em đã đem đến
và bắt đầu nói chuyện với nhau thật rôm rả.
Sau
đó còn có màn văn nghệ nữa! Trên lớp T cũng thường tập cho các em các bài hát
và đây là dịp kiểm nghiệm lại các giọng ca. Ở đây là làng Công giáo nên hầu hết
các em đều ở trong Ca đoàn của nhà thờ, vì vậy các em hát rất hay.
Thời
gian trôi qua đã đến giờ T phải lên đường. Phải tạm biệt các em.
Ngồi trên xe về Sài Gòn, T cố ôm giữ cành
mai xem như một món quà vô cùng quý giá.
Trời tháng chạp se se lạnh nhưng T cảm thấy
vô cùng ấm áp với cái tình cái nghĩa thầy trò.
Bây giờ Tết đến, lại nhớ cái tết năm ấy!
Sau này lại có thêm tết nhà giáo nhưng T vẫn cảm thấy không thể nào quên cái
tết đúng ý nghĩa năm ấy.
NGƯỢC !
Cuộc đời mình là cả một quãng dài ngược ( ngược với cả mọi người) với cả công việc!!
Năm 1972 chiến sự xảy ra ở quê tôi- Lúc đó
đang học 12- Khi đó gọi là “chạy giặc” vào thành phố biển Quy Nhơn. Học không
hết năm học nhưng vẫn đậu Tú tài toàn phần và kiến thức 12 thì trống rỗng khó
mà tiếp tục lên Đại học. Gia đình ly tán, một mẹ già lại chạy tuốt vào Sài gòn.
Đúng ra mình có điều kiện học ghi danh Đại học nhưng lại ngược trở về Quy Nhơn thi vào trường Sư phạm. Mấy
đứa bạn thì tiếp tục ngồi ghế đại học từ đại học khoa học đến đại học luật…
Thế là mình không có quê hương, những năm
học tại trường SPQN khi tết về thì mỗi bạn lại hăm hở về quê mình thì lại đón
xe ngược
về Gài gòn. Những ngày tết xa xứ ấy thật buồn nhưng không thể nào
khác!! Những ngày hè của 2 năm SP lại quay về Sài Gòn với mẹ già.
Lần ngược giòng này đã để lại trong tôi
những buồn vui khó tả. Thời gian hai năm sống với gia đình nhị 6- phải ở trọ-
phải dạy thêm kiếm sống…
Cuối khóa học (hè 1974) mình lại sống ở Sài
gòn nên khi thông báo về chọn nhiệm sở thì lúc bây giờ mình đang đi làm công
việc tại Đà Lạt. Khi đó mình phải quay về Sài gòn ngay để kịp về Quy Nhơn nhưng
chỉ còn hơn 14 giờ đồng hồ. May là lúc ấy vé máy bay rất đắt nên cũng dễ mua.
Đành bấm bụng mua vé máy bay sáng hôm sau bay về Quy Nhơn. Nhưng không may, máy
bay phải ghé Liên Khương để sân bay Liên Khương có cho người quá cảnh!! Khi hạ
cánh xuống phi trường Quy Nhơn thì đã gần 10 giờ. Té ra không có mình ông anh
đã chọn cho nhiệm sở Bình Thuận ( vì BT dễ về SG hơn). Xuống máy bay biết như
thế nên lại cầm Sự vụ lệnh tiếp tục ngược vào Nam.
Nếu nói thời điểm hiện nay thì không phải
là ngược
mà là xuôi theo thời đại!!
Công tác tại huyện Hàm Thuận trong thời
gian đầu; thường xuyên về Gài Gòn. Xuân 1975 giải phóng đất nước mình lại chạy
về Sài gòn, trình diện chính quyền Cách mạng ở Sài gòn thế mà lại
ngược ra trình diện thêm ở Hàm
Thuận và tiếp tục dạy ở đây. Đùng một cái năm 1976 gia đình đoàn tụ sau giải
phóng và lại kéo về quê, thế là bỏ mình lạc lỏng và mỗi lần tết đến lại ngược về quê. Thời gian sau giải phóng việc đi dạy
mà xa nhà cực khổ như thế nào thì ai cũng biết. Khổ quá nên mình lại xin ngược
về quê công tác. Lần ngược giòng này là hết sức phi lý vì lúc bấy giờ
xu hướng Nam tiến rất mạnh!! Những người quen biết cũng như cùng công tác lúc
đó mỗi lần gặp đều cho rằng mình đã ngược thời đại!! Phải hiểu rằng lý do gia
đình là chính!
Về công tác ở quê mình được bổ nhiệm làm
phó HT- lúc ở Bình Thuận là HT- nhưng lại chấp nhận về Phòng GD công tác- Lần ngược
này là hụt hẫng nhất. Vì hiện
nay mình không còn là nhà giáo nữa. Thời gian trôi đi, công việc vẫn tiếp tục.
Nhìn lại thấy mình thật ngược đời các bạn ạ! Nhưng thôi. Tâm
sự như thế để biết thêm quãng đời sau khi ra trường của mình. Giờ thì đã sắp về
hưu nên nhìn lại và suy ngẫm!
Nhưng dù sao đi nữa trong thời gian công
tác mình vẫn luôn nhớ về những ngày ở mái trường SPQN. Cảm ơn các thầy cô của
trường đã trang bị cho mình khá nhiều kiến thức từ giảng dạy, từ quản lý.. và
kể cả âm nhạc, Mỹ thuật. Với những kiến thức đó mình có biệt danh là bá nghệ!!
Nhưng mình cũng thường nói vui: “Bá nghệ bá tri, vị chi bá láp”
Hoài Nhơn, tháng hai 2013.
Nguyễn Thu Tịnh, nhị 6 - K11